“Mỗi buổi sáng thức giấc, nếu không có tách cà phê, tôi cảm thấy mình vô vị!” Cà phê không phải là thú thanh thản như trà, càng không mạnh mẽ bạo liệt như rượu. Người thưởng thức nhẹ nhàng cho rằng cà phê là gạch nối giữa niềm vui và nỗi buồn. Với ai đang muộn phiền, cà phê càng day dứt như một bản nhạc có nhiều dấu lặng. Còn những kẻ môn đồ của giáo phái cà phê thì cho đó là người đàn bà mang bùa ngải trong mình... Một tách cà phê uống vào buổi sáng mang lại sự hưng phấn tuyệt vời mà không một tách cà phê nào khác dù là buổi chiều hay buổi tối có thể tạo ra được.
Uống cà phê để hiểu, để biết, để yêu... Cà phê ngon là cà phê mình uống thấy ngon thì dù cà phê chỗ khác có nổi tiếng đến mấy cũng không như cái gọi là cà phê của mình. Cà phê mộc hay cà phê có hương liệu, mỗi loại có một hương vị riêng. Ngon ở chỗ người thưởng thức, tâm trạng người thưởng thức, lần đầu thưởng thức (chứ không phải uống) lạ lắm, giống như khám phá 1 người bạn, một tâm hồn, khám phá vị ngọt, vị nồng, khám phá xem mình có hợp với nó hay không...